Thứ Bảy, 17 tháng 3, 2012

Chó & Trà


Hơn một lần ta đã từng thưa thốt với đời rằng, ta là thằng vô học. Nhỏ đem ngô khoai đổi chữ, chia thuốc lá cuốn và thuốc lào mốc với người hướng dẫn viết a, b, c..., Lớn lên một chút, cắp sách đi nhờ giảng chữ ở xã khác, qua hai cánh đồng và một cái chợ, bọn trẻ ranh chăn trâu chặn đường đòi lộ phí, ta không có, chúng đánh cho ta ăn đòn ngày một. Bự xác hơn chút nữa, lết thân nơi gầm trời Sài Gòn, mò mẫm xin người chỉ điểm phép ghép văn tự thành câu, sáng đi treo biển quảng cáo cho người, chiều chạng háng ngồi hàn khung, bắn vít, quệt cọ bè thành những dòng như: "Gội đầu, tẩm quất, thư giãn"; "Ở đây chuyên cháo lòng"; v.v... Rốt cuộc cũng ngồi cùng thiên hạ được mấy năm sư phạm, học chả được gì, hoặc ngu quá không học được, thất học giữa đường. Thói ưu sướng những thác bản văn chương, nên kiếm tiền mon men ra Bắc mong được học một hai năm, chui được vào trường dạy ghép chữ, gặp ngay con mẹ hàng cá ngồi bán tôm ở trong trường, con mẹ hàng cá này còn nhận làm thêm chủ nhiệm lớp nữa. Học ở đó được mấy mùa trăng, chịu không nổi thứ cao siêu tôm cá, lại bỏ. Cho đến nay, gần như vẫn vẹn nguyên là thằng vô học.


Thi thoảng ngồi cắt 27 chữ cái, bỏ vào bát, lấy đĩa úp lại như người ta úp mì tôm, rồi lắc loạn xạ, chữ nào văng ra nhặt chữ đó đem ra hàng Internet nhờ dán lên mạng, gọi là thơ hay văn văn gì đó (tùy người ưu ái gọi là gì cũng được), có thường nhắc đến Chó do kiếp trước mang mạng Chó. Do đổi kiếp làm người, chả nhớ khi làm Chó thế nào, nên bấy giờ thấy ở đâu có Chó là bái sư để học, may ra hết kiếp này có cơ hội lại được làm Chó. Hằng ngày, cũng có lần giở thác bản thư tịch cổ kim luận về Chó, nhưng chả có gì nhiều. Chả học được gì.


Gần đây, nghe chừng thiên hạ Đại luận về chó. Bác HTGiáp có hẳn vài Chuyên luận về Chó; Nàng Hoathom Comuot cũng viết Tiểu luận về Chó khá mượt mà... Tự nhiên ta thấy lòng ấm áp rân tê, mát mặt cho kiếp trước làm Chó, đến kiếp người còn được nghe bàn tán. Xem qua những Đại luận, Tiểu luận, Chuyên luận, các Luận án, Luận văn v.v...về Chó, thấy Chó là bậc chí nghĩa chí tình, đói no - sang hèn không phản chủ, ta vừa tự hào vì có dính líu đến Chó, lại vừa muốn bái Chó làm thày, gắng học lấy bấy nhiêu đức tính vĩ đại ấy của Chó, đặng mà cho nó có vẻ xứng đáng cuộc vòng vèo hóa kiếp.


Chó vạn tuế!




***



Tổ tiên nói láo vài đời, đến ta, nói láo đã trở thành căn tính trội. Nói láo hay còn gọi là bốc giời ăn vả nếu khoan dung mà hiểu nhè nhẹ khác đi. Như cái chuyện nói về đàn bà, nói về rượu, hay bây chừ là nói về trà cũng vậy.


Kiếp trước làm chó, suốt ngày ngồi gặm xương canh cho chủ làm bạo chúa, nên cũng nhiều lần ngồi cao hơn đứng, há hốc miệng ra dòm chủ thưởng trà. Thấy chủ thường sai con ở đi lấy nước sương đọng trên lá sen buổi sớm (Thủy), đem về đun trong nồi đồng (Kim), lửa không to không nhỏ chỉ đủ làm nước sôi (Hỏa), sau đó dùng ấm đất (Thổ) để pha trà (Mộc). Kiếp ấy làm chó, nên nào đâu hiểu rằng, để có một ngụm trà trôi vào họng, phải đủ sự tương tác của Ngũ hành tương sinh tương khắc. May mà kiếp này trời hành cho làm người, xí xớn chuyện mây mưa, tung tẩy mệnh giang hồ nên mới nhặt được tí kiến thức rơi vải từ độ con người lấp liếm dạy cho nhau. Bởi vậy, mới soi chuyện thưởng trà vào trong các ý niệm đã được đúc kết lại, nhồi vào văn tự, nhét vào Dịch, đẩy ra giáo khoa thư, è lưng học trò mà cỡi lên bát vạn giáo điều, nhờ đó mà biết được cái điều mà kiếp trước làm chó không biết được.


Lại đội ơn cuộc vòng vèo hóa kiếp, vẫn thuở kiếp chó, nhìn chủ thưởng trà, có lúc nước miếng rớt ba phần mõm. Chủ nó một tay nâng chén trà (Dương), một tay giơ ra đỡ (âm), tráo tay nâng đỡ hai lần (lưỡng nghi), sau đó xoay chén tứ diện (tứ tượng) để chọn mặt nào in hình cánh hạc đưa mây. Đưa chén trà lên miệng, tưởng chủ nó như mình vục mồm vào ực, nhưng không, nó từ tốn nhấm nháp, chia thành ba lần nhấp (tam tài), tượng trưng cho trời, đất và người. Loằng ngoằng một lúc thì điên đảo đầu óc, tay chân rân rân tê tê, mắt sáng, tai thông, tim đập thêm vài nhịp, máu chạy nhanh hơn mấy vòng, cơ thể hân hoan như gái ế kiếm được chồng, như trai già vớ được vợ vậy. Uống đến chén thứ ba thứ tư là thế, uống đến chén thứ bảy thứ tám thì thấy chủ nó kêu gia nô sắp kiệu đi nhà thổ, có hôm mưa gió ở nhà, sau khi thưởng trà, chủ nó kêu người sửa sọan bồn tắm bát diện, nước tẩm thập loại hương hoa, kêu một bầy gái trần như nhộng xuống tắm cùng. Kiếp ấy làm chó, mà nhìn thấy cảnh ấy cũng đã nuốt nước bọt, muốn được làm người.


Lão tạo hóa thì công bình và bao dung không hết chỗ. Kiếp chó ước thành người thì đã thành người. Nay làm người nhớ lại thuở làm chó lại thấy tiếc đứt ruột. ..

Hết mịa rùi. Vưỡn của thằng Trịnh Tuấn, đệ anh. Anh thăng đơi,

Ý kiến bạn đọc [ 0 ]


Ý kiến của bạn