Thứ Năm, 15 tháng 3, 2012

Đồng tính & tình đồng chí


An Nam xưa, mà chửa xưa lắm đâu và giờ có khi vẫn còn rơi vãi ở đâu đó, thấp thoáng trong những cánh đồng. Bố mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Cấm cãi. Vì “thầy u nói cấm có sai”.


Gái nhà nhớ giai làng bên, nửa đêm trằn trọc, thao thức mãi, ngủ chả được. Cứ lăn qua lăn lại, lăn chán chê ngồi bật dậy làm thơ.


Mấy lời nhắn nhủ đến anh,
Nhớ anh, em mới bị hành suốt đêm.
Bao giờ anh sang hỏi em?


Giai làng bên đáp lời:


Rằng anh cũng rất nhớ em,
Nhưng lúa chửa gặt, (em) gắng đợi thêm ít ngày.


Dăm ngày nửa tháng sau, giai làng bên sau khi “vượt rào” đám giai làng này (đánh chớ, ai cho lấy gái làng tao) để mang trầu cau đến hỏi thì mới bẽ bàng hẫng hụt. Ít ngày đã là muộn vì gái nhà đã bị gả cho thằng khác mất rồi. Có để lại bức huyết thư:


Rằng em muốn ta lấy nhau,
Nhưng bố (em) bắt lấy thằng giàu hơn anh.
Duyên ta lỡ nhịp đã đành,
Còn thứ trong bụng làm răng hỡi chàng?


Thì đẻ ra mà nuôi rồi giải thích với nhà chồng là nhà em có "truyền thống" sinh non chứ còn làm sao nữa hả giời? Hahaha!


Vui vẻ thế để thấy, chẳng ai đếm hết những đôi lứa lỡ làng duyên phận như vậy, đặc biệt trong các làng quê Việt Nam từ xưa đến nay. Con yêu thằng A nhưng cứ gả cho thằng B, con yêu thằng Y cứ bắt nó lấy thằng Z…Lý do thì nhiều, kể chục năm chưa hết. Giờ xã hội đã văn minh hơn, các ông bố bà mẹ vẻ như đã tiến bộ lên nhiều nên chuyện ép duyên giảm hẳn, trừ 2+, 2-.


Cơ mà có muốn chấp nhận cũng khó. Thì cứ nghĩ lại mà xem, ôi con người ta dù tệ hại đến mấy, có đầu trộm đuôi cướp, có nghiện bồ đà thuốc phiện thì phần cơ bản của chúng, đàn ông vẫn ra đàn ông, đàn bà vẫn ra đàn bà. Con mình nửa bà nửa ông, ½ búa tạ ½ còn lại son phấn, trên râu dưới váy thế thì thẹn quá đi chứ, rồi mặt mũi nào để ngước mặt nhìn đời - vốn là một xã hội còn định kiến nặng nề, hàng nghìn năm nay và đa phần cho đó là quái thai, bệnh hoạn, là khuyết tật tâm hồn…Và thậm chí, đã có những gia đình khi biết con mình là 2+ đã từ con, hất con ra đường vì xem thế là hỏng, là thứ đáng vứt đi.


Hãy tưởng tượng, mẹ đi làm đã mệt, trên đường về chả quên ghé vào hàng phở để mua một bát cho con. Măt long lanh (vẻ tự hào) dặn chủ quán trần thêm lạng thịt, thêm 2 trứng gà vào bởi: cháu nhà tôi đẹp giai học giỏi lắm, lại đang tuổi ăn tuổi lớn bác ạ, cần tẩm bổ. Về đến nhà chưa kịp rửa mặt, mẹ bỏ phở ra bát, biết ý con nên nêm nếm thêm tý cho vừa. Xong tất tả mang phở vào phòng con, vừa đi vừa nghĩ mẹ nuôi kỹ thế mà sau này mày chả học hành cho thành người, cưới con vợ đẹp cỡ Hồ Ngọc Hà rồi sinh cháu cho mẹ bồng mẹ bế thì mẹ buồn lắm đấy nhé! Vừa ập vào phòng con mẹ líu lo cất giọng: giai yêu mẹ đâu giai quý mẹ đâu, người đàn ông đích thực của mẹ đâu ăn phở giúp mẹ…, giúp mẹ…


Vừa nói đến đấy thì đứng phim, chưa kịp nói thêm tiếng “nào” cho tròn câu thì mẹ chết đứng như Từ Hải, người ngợm lạnh ngắt, tay chân cứng đờ. Phía còn lại cũng đứng phim, nhưng không phải là phim bê phở mà là phim sex. Hình ảnh chi tiết là cái củ nhân sâm của thằng nào đó vẫn còn cắm nguyên si trong đít giai con mình, chủ nhân củ nhân sâm rút ra chưa kịp. Lúc đó hai diễn viên chính cũng cuống bố nó hết lên cả rồi, lắm khi tiếp tục cắm vào mà cứ tưởng là mình đang rút ra. Hết phim người ta nghe một âm thanh rợn gáy, mất toi bát phở thêm lạng thịt cùng 2 quả trứng gà. Hihi! Mà chưa kể có mẹ lại còn lăn ra xỉu. Bệnh viện ghi trong hồ sơ bệnh lý: yếu tim bẩm sinh lại vô tình xem phải phim sex pha kinh dị. Hahaha!


Tuy nhiên, đó không phải là lúc mà người ta khổ sở nhất. Bởi khi ấy, họ còn đang trong trạng thái điếng người. Phải đến khi tỉnh đã, khi mọi thứ đã tạm lắng xuống thì những cơn đau đớn mới kéo nhau ập đến. Cảm giác ấy rất khó chịu. Nhục nhã, ê chề, họ vừa giận lại vừa thương con ghê gớm. Mọi thứ giằng xé như thể chỉ cần một cú va chạm dù rất khẽ, đủ làm họ nổ tung, tựa quả bóng được bơm hơi quá cỡ. Họ thấy ông trời thật bất công và mình gần như đã mất đi tất cả.


Song, giữa một quần thể nức tiếng yếu vía (như mình đã phân tích ở đây) thì không phải bố mẹ nào cũng đủ bản lĩnh để nhìn thẳng vào sự thật. Nhất là với những thể loại sự thật quá đau đớn như thế, đa phần bố mẹ tìm cách tháo chạy ra khỏi sự thật, né tránh sự thật. Và cái cách mà họ hay dùng là đổ cho con thiên hạ bị bệnh rồi lây sang cho con mình hoặc con mình bị kẻ xấu rủ rê dụ dỗ vào những trò bệnh hoạn. Họ cho rằng con họ chỉ có thể lành mạnh hiền ngoan, hoang đàng hư thân dứt khoát thuộc về con (của) hàng xóm. Họ xác tín điều đó!


Một khi đã nghĩ đồng tính là bệnh thì các bố mẹ có niềm tin rằng sẽ có thuốc chữa hay sẽ tự tưởng tượng ra một loại phép màu nào đó để cứu rỗi con mình (lẫn mình). Họ điên cuồng lao đi tìm cách chữa cháy cho con. Họ giúp con với tâm thế còn nước còn tát, còn vài giọt cũng tát với một hy vọng lớn lao rằng con mình sẽ trở thành người tạm cho là bình thường (dị tính).


Bắt đầu bằng việc quản lý con chặt chẽ hết mức có thể, họ lục tung đồ đạc để tìm ra dấu vết đồng tính và cắt đứt sạch sẽ mọi mối quan hệ của con, nhất là những mối quan hệ khả nghi. Sau đó là chạy đi hỏi thầy, hỏi thợ, hỏi bác sĩ. 100 bác sĩ ở An Nam có đến 90 vị khuyên gia đình về cho cháu đi tập tạ, bắt đi xe phân khối lớn, nếu cháu vẫn còn thích chơi búp bê thì thay bằng rô bốt, thấy trong tủ quần áo nếu có thỏi son, hộp phấn thì thay cái kìm cái búa vào đó (cho ra vẻ...nam tính). Và, quan trọng nhất là tranh thủ kiếm cho cháu một cô bé thật xinh về làm vợ.


Tất cả chỉ để phục cho nhu cầu: ảo tưởng!


Giữa một giới tính yếu đuối (thậm chí đớn hèn) vớ phải những ông bố bà mẹ mong manh, dễ vỡ nó làm nên tấn bi kịch mang tên giả dối cho xã hội. Bi kịch của những người đồng tính chưa bao giờ dám sống thật với chính mình, họ không dám thừa nhận về giới tính với gia đình và khi cần, họ lấy cuộc đời của những cô gái ngây thơ ra làm một con cờ thí mạng. Để che chắn, để bảo bọc đời mình trước những ánh mắt ác cảm bủa vây.


Thế nên, đồng tính cần sớm được chấp nhận tại Việt Nam. Trước hết là xét trên khía cạnh khoa học, xã hội hiện đại đã không xem đồng tính là bệnh (tâm lý) nữa mà đó chỉ là một khuynh hướng tình dục. Khi họ là những con người bình thường thì cớ gì lại phân biệt đối xử? Cớ gì không chấp nhận việc họ muốn đến với nhau? Vô lý!


Tiếp đến chúng ta sẽ xét trên góc độ nhân đạo. Ai cũng bảo người Việt xưa nay có tinh thần cực kỳ nhân đạo. Đại khái kiểu "bầu ơi thương lấy bí với. Tuy bí chả nói nhưng bí thương bầu". Hoặc, "nhiễu điều phủ lấy giá gương, người trong một bọc (trứng của thị Âu Cơ) phải thương nhau cùng". Đấy! Mình chỉ edit tý đỉnh chứ cơ bản, sách nó ghi thế! Chả hiểu nhân đạo kiểu gì lại đi cấm đoán người khác yêu nhau. Phải chi chúng nó thù ghét, oán hận, chúng nó đánh nhau sứt đầu mẻ trán thì cấm đoán đã đành. Đằng này người ta yêu nhau, thương nhau cũng lao vào cấm. Nhân đạo chi lạ!? Hehe!


Hay đứa soạn sách ngứa mồm hoặc rảnh tay mà phán đại cho dân tộc (vốn dĩ khá bất hạnh này) cái gọi là nhân đạo cho thêm phần đài các để có thứ an ủi với thiên hạ chứ thực ra không hẳn thế! Với những cá nhân như thế được kết lại để trở thành một tập thể vĩ đại thì tôi hỏi bạn, bạn chứng minh giúp tôi cái, dân tộc bạn nhân đạo ở chỗ nào? Nhân đạo là phải khuyến khích và tạo điều kiện cho người ta yêu chứ, ai lại cấm!? Một khi đã cấm người ta yêu nhau thì nhẽ ra phải gọi dân tộc nào đấy là dân tộc man rợ mới phải chứ làm chó gì có cái gọi là nhân đạo mà cứ khéo tưởng tượng. Hihi!


Song, tôi biết chắc đọc đến đây bạn sẽ vô cùng tức tối và không dám tự nhận thế đâu. Là bởi, eo ôi phải chi đó là những thứ như thông minh, tài hoa, uyên bác…thì lúc nhận về còn vinh hạnh chứ cái man rợ thì ai dại dột rước vào người mình. Thói bảo thủ, ích kỷ cùng thú sĩ diện hão sẽ buộc bạn phải tìm một cách nói khác đi để lấp liếm sự thật đó. Và bạn sẽ đẻ ra cái gọi là văn hóa hay thuần phong mỹ tục – một khái niệm lấp la lấp lánh được lắp ghép toàn mỹ từ để phản bác lại tôi.


Bạn sẽ ỏng eo lên mà rằng, người Việt của chúng ta vẫn vô cùng nhân đạo đấy, có điều đồng tính nó đi ngược với văn hóa, với thuần phong mỹ tục của người Việt nên không thể chấp nhận. Phải thế không? Hihi! Nghe qua có vẻ lọt tai đấy nhưng bạn không hề ý thức được rằng, một khi đã nói như thế là bạn đã tự chà đạp dân tộc mình xuống cái mức thấp nhất có thể - nô lệ của ngoại bang.


Hãy thử thành thật với nhau một lần xem, bạn nghĩ thử giúp tôi cái gọi là văn hóa hay thuần phong mỹ tục gi gỉ gì đấy của người Việt cho đến lúc này đây có thật sự là của người Việt không thế!?


Dù khá đau đớn nhưng tôi đành phải nói thẳng cho các bạn nghe rằng, làm gì phải. ViệtNam ta đến nay chỉ mới được độc lập ở cái vỏ bên ngoài, hình thức đấy! Còn cái tư tưởng cốt lõi bên trong của chúng ta từ ngàn đời nay vẫn phải đi vay mượn. Tùy theo nhu cầu của từng thời kỳ mà chúng ta sẽ vay mượn ai, mỗi nơi bao nhiêu. Nói trắng ra, văn hóa của ta xưa nay vẫn chỉ như một chiếc áo được chắp vá bằng nhiều mảnh lại với nhau, mảnh chủ đạo, mảnh to nhất luôn là mảnh lụa của người Trung Quốc.


Thì cứ nhìn lại mà xem, những quy tắc ứng xử, chuẩn mực đạo đức của người Việt đang dùng bạn biết lấy từ đâu ra không? Trước cổng trường người ta vẫn hay thấy hàng chữ “Tiên lễ hậu văn”. Câu này làm gì phải của người Việt. Hay ở đâu đó người ta vẫn cứ khuyên nhủ nhau bằng những câu đại khái: “Ngọc bất trác bất thành khí. Nhân bất học bất tri lý”. Nếu nó không nằm trong Tam Tự Kinh thời nhà Minh – Trung Quốc thì của ai?


Rồi thì những trọng nam khinh nữ, những chồng chúa vợ tôi, những trĩ lậu còn rơi vãi lại trong các làng quê Việt Nam hiện nay là gì thế nếu không phải là tàn dư của phong kiến phương Bắc...Nói xin lỗi, đến tiết hạnh của đàn bà An Nam giờ còn phải lấy cái chuẩn của Trung Quốc ra để định giá thì lấy đéo đâu ra cái gọi là thuần phong mỹ tục của người Việt mà lôi nó vào đây để nói về người đồng tính! Hão!


Cuối cùng, cái gốc của sự kỳ thị người đồng tính và cấm đoán họ đến với nhau cũng là từ Trung Quốc ấy chứ. Trung Quốc kỳ thị người đồng tính thế nào, ta cũng kỳ thị y như thế, khác gì nhau? Vậy nên khi bạn bảo với tôi rằng người đồng tính Việt Nam đi ngược với thuần phong mỹ tục Việt Nam thì bạn làm ơn mở ngoặc đóng ngoặc sau đó hộ tôi cụm từ (vốn là bản sao gần như nguyên xi tư tưởng phong kiến Trung Quốc) thì may ra còn có tính thuyết phục.


Thế là, tưởng đang gìn giữ bảo tồn bản sắc hóa ra là bạn đang khư khư bảo vệ thứ tư tưởng của Trung Quốc cổ xưa. Nghĩa là gì? Là bạn ngu muội và mù quáng quá chứ còn gì nữa. Dưng chả ai nhờ cũng cố vơ vào người mình để giữ khư khư cho bằng được cái văn hóa cổ lỗ của bè lũ bành trướng.


Ấy là chưa kể, bạn vui lòng tìm hiểu rõ cái khái niệm thuần phong mỹ tục mà bạn đang dùng ở đây đã. Thuần phong mỹ tục là gì? Là những lề thói, tục lệ đẹp đẽ và tinh túy của người Việt. Thế đi tước đoạt tình yêu và hạnh phúc của con người với nhau mà vẫn được cho là lề thói đẹp và tinh túy của người Việt ư? Chắc bạn không uống lộn thuốc chứ!? Nhẽ ra phải xếp nó vào loại hủ tục, là những tục lệ lỗi mốt, lạc hậu mới chính xác và nên vứt nó vào sọt rác đi là vừa.


Việc chấp nhận người đồng tính trước hết sẽ góp phần làm họ vơi đi sự mặc cảm để có một cuộc sống dễ chịu hơn cũng như dễ dàng hội nhập với xã hội. Từ đó các gia đình có con là người đồng tính cũng giảm đi áp lực để giảm thiểu nạn ép con mình đi làm hỏng cuộc đời của những phụ nữ khác bởi không ai được sinh ra để đi làm tấm bình phong của chồng mình.




Song, nếu chỉ ngần ấy chuyện có lẽ mình đã chả làm loạt bài hoành tráng đến vậy hay thậm chí có những ý kiến nghi ngờ mình…lợi dụng tinh thần bài Hoa hay lobby dự luật (để mưu cầu điều gì đó cho cá nhân chăng?). Mình tôn trọng thôi nhưng với mình, đó là cách nghĩ còn khá… ngây thơ.


Đồng ý ở thời Việt Nam hội nhập, nhất là đứng trước cuộc cách mạng thông tin, giới trẻ Việt Nam hiện nay đang rất chịu va đập và ảnh hưởng sâu đậm văn hóa phương Tây, chính xác hơn là văn hóa Mỹ. Vấn đề này có hai mặt của nó, việc tiếp thu vội vã văn hóa Mỹ có thể sẽ gây ra những tác động tiêu cực đến các giá truyền thống (như bẻ cong gia đình, trào lưu sống gấp, thực dụng…) nhưng mặt khác nó cũng sẽ làm cho xã hội mỗi ngày một nhẹ nhàng đi và tươi mới lên. Và cách nhìn, cách hiểu về người đồng tính cũng đang được đổi thay theo chiều hướng cởi mở nhưng để có một cái hậu như ý, mời bạn đợi thêm vài thế hệ nữa. Còn hiện tại thì chớ vội lạc quan.


Vì sao bạn biết không? Là bởi bạn đừng hồn nhiên đến mức tưởng rằng giờ đây khi có luật hôn nhân đồng tính thì những người đồng tính sẽ xông vào phường xã để xin đăng ký kết hôn. Làm gì có chuyện đó. Ngay cả khi chính quyền gào lên kêu gọi bình đẳng giới trong nhiều năm trở lại đây thì chúng ta đã làm được đâu. Chỉ hô hào suông thế thôi chứ phụ nữ đã được bình đẳng một cách thực sự đâu hay thậm chí vẫn còn bị bạo hành ầm ầm, đặc biệt trong các làng quê kia mà thì làm gì đã tới lượt…đồng tính mà mơ mộng cho lãng mạn thế! Phải thế không ạ!


Ngay cả khi chính quyền cho phép thì phải nói thật với bạn là số lượng người đồng tính đi đăng ký kết hôn rất hiếm! Phải nói là cực hiếm luôn! Hihi! Họ đâu có sẵn người để tiến đến hôn nhân như người dị tính và dù đã có luật bảo hộ thì chắc gì người đồng tính Việt hiện nay đã chịu chui ra khỏi vỏ. Còn lâu đấy! Dù có luật thì định kiến của xã hội vẫn còn đó khá nặng nề, có thể sẽ còn dai dẳng đến hàng thế kỷ, cơ bản là bản thân của người đồng tính Việt cũng chưa thể vượt qua chính mình trong một sớm một chiều. Một cộng đồng quen ở trong bóng tối hàng nghìn năm nay thì dễ gì họ chịu bước ra ánh sáng? Người đồng tính xét cho cùng vẫn là người Việt, không phải người Mỹ. Và dù có được chấp nhận thì người đồng tính vẫn còn đó hàng tá vấn đề của riêng họ.


Chưa tin thì tôi ví dụ, đơn giản bạn có con là người đồng tính thì khi có luật cho phép người đồng tính kết hôn thì bạn có dám cho con bạn đi đăng ký kết hôn không? Làm gì dám! Thậm chí, ngay cả khi chính quyền họ khuyến khích, họ có những chiến dịch động viên, cho người đến tận nhà vận động gia đình ra phường làm thủ tục xác định lại giới tính hay đăng ký kết hôn cho con hay thậm chỉ “thưởng” thêm cho chục triệu làm quà cưới thì chắc gì bạn đã dám đưa con ra phường. Hahaha!


Thay vào đó, dù cả làng ai cũng biết con giai bạn thường xuyên bỏ nhà theo giai làng bên thì khi được người ta đến nhà vận động thì tôi biết chắc bạn cũng sẽ bảo: No! No (như một câu cửa miệng), con tôi tôi biết, thiên hạ ác mồm ác miệng, ghen ăn tức ở mà đồn thế chứ nó là đàn ông đích thực. Các bác chả biết chứ cháu nhà tôi có bạn gái rồi đấy nhé! Xinh lắm! Với là, việc nhà tôi tôi quyết chứ can gì các chú mà các chú phải lo. Thôi nhé! Các chú về nhé! Hahaha!


Thêm vào đó, bạn phải biết với tỷ lệ 1/100 thì lượng người đồng tính chẳng bỏ bèn gì giữa một đất nước có 90 triệu dân. Đó chỉ là một cộng đồng thiểu số với vài trăm nghìn người và vấn đề hôn nhân của họ chỉ là một câu chuyện vặt vãnh. Cuối cùng, việc bạn chấp nhận hay không thì cộng đồng đó vẫn hiển nhiên tồn tại theo cách của nó. Không phải vì bạn không chấp nhận thì cộng đồng ấy sẽ vơi đi hay bạn chấp nhận thì nó sẽ đông lên. Bất chấp thái độ của bạn thế nào thì cộng đồng ấy vẫn cứ chính là nó. Hàng ngày, tại các viện sản các gay, les sơ sinh vẫn cứ thế mà ra đời. Chả khác được.


Với những gì đã phân tích, nếu luật được thông qua thì cái lợi dành cho giới đồng tính không lớn mà chỉ phần nào hé mở một cộng đồng. Thế cái lợi năm cơ bản ở đâu? Đó chính là con tàu đất nước. Lý do mà mình làm loạt bài này (và có thể vẫn sẽ còn tiếp tục đồng hành khi cần) là muốn dự luật này được Việt Nam xúc tiến sớm hơn, nhanh hơn và đi trước Trung Quốc một bước.


Bạn nên biết là hiện nay, các học giả và nhân dân Trung Quốc tiến bộ cũng đang ráo riết và vô cùng mong muốn xúc tiến hôn nhân cho người đồng giới ở đất nước của họ nhưng điều này gần như là không thể.


Xét về kinh tế, Trung Quốc hiện nay đang mạnh lên chủ yếu nhờ đông dân, nhờ nguồn lao động dồi dào nên được mang bán với cái giá cực rẻ. Điều này dễ dàng nhìn thấy qua các mặt hàng của người Trung Quốc sản xuất. Hàng Trung Quốc bao giờ cũng rẻ và kém chất lượng hơn các cường quốc khác. Nếu Mỹ bán chất xám với cái giá ngất ngưỡng thì Trung Quốc chỉ có thể cạnh tranh bằng nhân công giá rẻ.


Về xã hội, thứ văn hóa tiểu nông đã ăn sâu vào máu thịt của người dân Trung Quốc, dân trí đại bộ phận người dân Trung Quốc không cao.


Tất cả đã làm nên một rào chắn vĩ đại cho tiến trình bình đẳng giới (trong đó có giới đồng tính) ở Trung Quốc. Ở thời điểm hiện tại, Trung Quốc gần như bất lực trong việc cải cách xã hội. Và đây chính là thời cơ của Việt Nam.


Tuy có nhiều nét tương đồng nhưng với lợi thế của một nước ít dân hơn, độ ì của xã hội có phần nhẹ hơn và Việt Nam hiện được xếp vào diện những nước có dân số trẻ nên sẽ là một thành công chói lọi, một điểm son đậm nét cho bất kỳ thủ tướng nào giải quyết được vấn đề đồng tính tại Việt Nam và tên của thủ tướng sẽ được ghi vào lịch sử.


Bởi chắc chắn, nếu Việt Nam hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính sẽ tạo ra một cú sốc cực lớn cho giới cầm quyền lẫn trí thức Trung Quốc bởi đó có thể xem là một cú tách mình mạnh mẽ ra khỏi hệ thống tư tưởng Trung Quốc mà người Việt từ cổ chí kim chưa bao giờ làm được. Bắc Kinh lâu nay vẫn quen nghĩ Việt Nam là đàn em và luôn theo sau họ, Bắc Kinh chưa có thói quen nhìn người Việt đi trước mình một bước và bỏ lại họ ở phía sau trong bất kỳ vấn đề nào. Nhất là một vấn đề nan giải và nhạy cảm như đồng tính.


Việc chấp nhận hôn nhân đồng tính không hề mang lại thắng lợi to lớn cho giới đồng tính như bạn nghĩ mà nó thúc đẩy cho hàng loạt vấn đề còn khúc mắc tại Việt Nam mà trước hết và cơ bản nhất đó là vấn đề giới tính.


Giời ạ! Người ta chả dám nói ra thôi chứ Việt Nam là một nước bị ẩn ức giới tính, không chỉ riêng giới đồng tính mà ngay cả với đàn ông lẫn đàn bà. Như ai đó bảo, người Mỹ họ nói chuyện về tình dục rất thường xuyên nhưng ít nghĩ về nó. Ngược lại, ta luôn bị ám ảnh về tình dục nhưng hiếm khi dám nói ra vì lỡ miệng nói ra dễ bị đánh giá là thô tục, là mất tư cách, vô đạo đức, kém văn hóa… Ở trường học thì chúng ta giáo dục giới tính theo kiểu rất nửa vời, cả thầy và trò còn thẹn thì kiến thức về giới tính sẽ đi về đâu? Bạn cứ làm như các nước xem chuyện tình dục như cơm bữa là kém danh giá, là buông thả, thác loạn, là đạo đức chả lộng lẫy chói chang bằng dân tộc bạn. Nói xin lỗi, dù chả nói chứ theo một thống kê người Việt search sex nhiều nhất thế giới trên mạng tìm kiếm google kia kìa. Danh giá đéo đâu mà cứ ở đó nói hão để tự lừa mị, ru ngủ nhau.


Thực ra tình dục đâu có xấu, là quan hệ thể xác giữa hai con người với nhau. Đó là nhu cầu, là hoạt động cơ bản và cần thiết cơ mà. Xấu là do định kiến. Ok! Nếu vì lẽ nào đó từ quá khứ còn rơi vãi lại mà bạn còn ngần ngại chưa dám nói về nó thì tôi khuyên bạn nên có một cách nhìn, cách nghĩ thoáng đãng và mới mẻ hơn để tránh những lên án vô nghĩa, không cần thiết với những người dám nói về nó. Một đất nước mà ngay cái giới tính, cái cốt lõi của con người còn bị ẩn ức, bị giam hãm thì làm đéo gì được những việc to hơn.


Khi giải quyết được vấn đề hôn nhân đồng tính thì có nghĩa bạn đã tháo gỡ được cái nút thắt khó gỡ nhất bởi đó là cái nơi nhậy cảm và khó nói nhất. Khi cái chỗ khó nói nhất đã được nói ra thì hàng loạt vấn đề dễ nói hơn chắc chắn sẽ được mở ra. Dân tộc của bạn thôi bị ẩn ức về giới tính nữa. Và điều này tác động rất lớn cho việc phát triển kinh tế lẫn cải cách xã hội. Tất cả sẽ làm cho con tàu mang tên Việt Nam nhẹ nhàng hơn, động cơ trơn tru hơn, thông thoáng hơn để thẳng tiến lao lên phía trước. Và đó mới chính là lý do mà tôi dựng loạt bài này.


Hết! Chúc các bạn có những chuyến làm tình thú vị! @ tham luận của con Cao, chuyên gia tiêu hủy phân ( aka trí thức lỗ đít ). Anh khuyến cáo: bạn nào chưa chín chắn thì không nên nhất thiết liếc qua. Có thể chết bởi chứng trụy tim hay bại não.

Ý kiến bạn đọc [ 0 ]


Ý kiến của bạn